Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở Venice

Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở Venice


22:40 / 28.10.2014
920 - Chia sẻ : Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở VeniceTruyện ngắn Hẹn gặp anh ở Venice Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở Venice Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở Venice Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở Venice
9.5 /10
- Chuyên đề: Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở Venice
- Chuyên mục: Truyện Teen
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Tôi đến Venice tìm cảm hứng cho bộ ảnh mình sẽ dùng trưng bày trong lễ tốt nghiệp. Tôi theo học chuyên ngành nhiếp ảnh của một trường nghệ thuật không mấy danh tiếng ở Paris, để thỏa đam mê và cũng muốn nhịp sống bận rộn, mới lạ nơi đất khách giúp mình nguôi ngoai quá khứ, chẳng ngờ một nửa cô đơn vẫn hoàn cô đơn, tôi vẫn không thể cười như trước.
Dương với tôi là bạn thanh mai trúc mã. Chúng tôi yêu nhau, một lẽ rất thường tình, một mối tình bình lặng và êm đẹp, dự định về ngôi nhà hạnh phúc, sẽ có mấy đứa con, con trai tên gì, con gái tên gì đều đã được hoạch định từ rất lâu, tưởng như sắp với tay tới rồi, vậy mà…
Năm hai đại học, đùng một cái, Dương lên xe hoa với một người đàn ông đáng tuổi cha chú, bụng bia, râu xồm, cái thai đã được hơn ba tháng tuổi. Tôi chết lặng ngày nhận cái tin ấy, không thể tin nổi vào tai mình. Dương của tôi – cô gái thánh thiện mà tôi yêu với một tình yêu đến mức ngưỡng vọng đó sao?
Ngay lập tức, tôi thôi học chuyên ngành kinh doanh mà gia đình vẫn luôn mong muốn và mặc những lời van nài của mẹ, tôi gom hết vốn liếng có được từ những kế hoạch kinh doanh của mình, một mình sang Pháp để trốn chạy sự thật đau lòng. Tôi chọn nhiếp ảnh, phần vì sở thích bấy lâu nay, phần vì muốn mình bận rộn với thứ gì đó để nguôi ngoai nỗi buồn. Dần dà cũng có chỗ đứng riêng trong câu lạc bộ, tôi nhận những hợp đồng chụp ảnh ngoại cảnh cho nhiều du học sinh yêu thích thời trang, số tiền thu được không nhiều, chỉ đủ chi phí để tôi đi thêm vài nơi tìm cảm hứng cho những bộ ảnh mới. Rượt đuổi mãi, thấm thoắt cũng bốn năm qua đi, vết thương lành miệng nhưng nỗi hoang hoải không thể nào vơi bớt. Cuối cùng cũng sắp phải trở về, tôi biết, dù ở đâu thì cũng như nhau cả thôi. Tôi chẳng còn lí do gì để tiếp tục ở lại Paris hoa lệ nữa. Về, về thôi khi đôi chân mệt mỏi và những xúc cảm trống rỗng. Tôi… thèm yêu!
An như là hiện thân của những khao khát đó. Từ nụ cười, từ ánh mắt đều rực lên một nét gì mãnh liệt. Lần đầu tiên nhìn An, tôi tự nhiên thấy trong mình một niềm mong mỏi. Tôi muốn chạy nữa, chạy mãi nhưng cùng nắm tay một cô gái nữa, là An – một cô gái khá “ngang ngược” – tôi dễ dàng nhận ra khi tiếp xúc với An và song hành, An biết che giấu những thương tổn của mình. Buổi chiều đó, khi níu tay tôi trong thư viện, nước mắt An chưa kịp khô còn vương trên rèm mi rủ bóng nhưng chỉ một lát sau, khi cùng An xuôi những con kênh xanh ngắt, An như biến thành một con người khác hơn. Hoặc An chưa đủ sẵn sàng để chia sẻ với tôi, hoặc cô gái ấy, luôn mạnh mẽ một cách đáng thương, tôi đoán vậy.

Trang: « 1,2,[3],4,5,6 »
Đến trang:

Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở VeniceTừ khóa:Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở Venice full, Wap Truyện Teen, Tải game miễn phí, truyện hay, đọc ngay, Truyện Teen, Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở Venice 2, Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở Venice hay nhất, Truyện ngắn Hẹn gặp anh ở Venice miễn phí

Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm